CÁCH XỬ LÝ THÔNG MINH KHI THẤY GÁI NGỒI LÊN NGƯỜI CHỒNG?

Có một đôi vợ chồng đi công tác xa, vì đi đường dài nên cơ thể rã rời. Đến khách sạn thấy có dịch vụ massage, người chồng ngỏ ý bảo vợ đi cùng. Dù trong lòng không muốn nhưng thấy chồng nải nỉ cô đồng ý.
Khi xuống đăng kí thì họ cho 2 vợ chồng vào 2 phòng cạnh nhau. Bước vào phòng thì mấy khung ảnh treo trên tường đập vào mắt cô, hình các cô gái không thích mặc quần áo mà lè lười bặm môi, mắt nổ mắt sịt, tay thì sờ vào 2 bầu ngực kiểu nâng đỡ sao ý, thốn lắm
Trong đầu cô nhảy múa nhiều suy nghĩ muốn dừng lại mọi chuyện, nhưng cô sợ có người nói mình hèn nhát. Cô quan sát cái giường thì chỉ đủ 1 người nằm, cái phòng cũng đủ rộng cho 2 người ngột ngạt. Chưa hết! Chi tiết tiếp mới “thốn” cơ!
Cô gái bước vào phòng mặc bồ đồ màu đỏ, cái chân váy chỉ cách ngã ba vài mi ni. Ôi cha mạ ơi! Cô chột dạ nhìn sang phòng chồng mình kế bên thấy cô ta cũng thế. Các suy nghĩ tiếp tục nhảy múa không ngừng, cô đặt ra các câu hỏi “chuyện gì sẽ diễn ra khi họ mặc vậy?” Rồi cô tự lừa dối bản thân mình rằng “không có chuyện gì đâu, họ chỉ là mát sa thôi mà, làm gì được chứ.. vân vân và mây mây”
Cô gái bắt đầu chạm vào cơ thể cô, với tư thế nằm úp, cô ấy ngồi hẳn lên mông cô để bắt đầu công việc của mình. Khoảng cách từ lá đa của cô ấy với mông cô chỉ bằng cái quần lót mong manh thôi, mọi thứ rất thật, rất chạm… Ôi cha mạ ơi! Cứu con với, có ai đó làm gì đó đi chứ. Cô tưởng tưởng ra phòng bên họ cũng vậy thì sao ta? Cô muốn ghé mắt nhìn sang để xem cô ta đang làm gì chồng cô, đến khâu đoạn nào rồi, có tì mông kiểu mớt dậy đó hông. Rồi sự giằng xé cứ đan xen khiến cô chẳng quan tâm cô gái đang làm gì cho cô, chỉ bận tâm phòng bên cạnh.
Và cô quyết định nhìn thì thấy “nguyên quả mông lồng lộn của cô ta đang tì lên mông chồng mình”. Điên máu quá, cô muốn sang giật tóc, té tát cô ta một trận cho bõ tức “mày làm trò gì vậy, sao máy dám hả..” Nhưng cô dằn lòng lại, hít thở thật sâu và thở ra nhẹ nhàng. Cô nhủ thầm “thí cho mày, mày cũng chẳng làm được gì xa hơn đâu, cùng lắm là tóm cái là được chứ gì, rồi mày phồng tay cho coi..”
Cứ kiểu động viên mình và tự lên tinh thần như thế, rất đạo đức giả nhưng rồi cũng bình tĩnh hơn. 90 phút mà dài như chưa từng dài như thế. Chỉ mong sao cho thời gian trôi nhanh nhất có thể để lôi chồng ra mà không bị phát hiện là người vợ hèn nhát. Giờ mà manh động gì cũng dở, đành ngậm ngùi nằm đó cho qua. Rồi cô nghĩ “phóng sinh, phóng sinh”. Từ đó cô không ngó sang nữa, không nghĩ nữa, nhưng thỉnh thoảng lại nghe họ trò chuyện với nhau, rồi không biết cô ta động vào đâu mà chồng cô cười, lúc thì chồng cô lại phát ra âm thanh rên kiểu chó bị rét, chắc cô ta lấy lực thúc từ dưới thúc lên. Cha bố chúng lóo, trêu ngươi pà (các cụ ngày xưa nói xéo vậy đấy)!
Nhìn đứa đang làm cho cô
Nhìn cái váy cô ấy đang mặc..
Tặc tặc.. chán chả muốn mở mắt.
Máy quá!
Thời gian hết
Cô mặc đồ rồi bước ra định bước về phòng một mình trước, nhưng thấy mình chịu được đến nước này rồi thì còn gì mà không chịu thêm được nữa. Cô tựa vào trước cửa phòng chồng cô, định nhòm vào xem… nhưng cô chợt nghĩ “thằng nào nhìn là thằng ấy chết”. Thanh xuân của pà còn dài lắm, pà muốn sống vui vẻ cơ. Cô mỉm cười với suy nghĩ ấy. Thấy cô ta bước ra, cô rút tiền ra và nói “Chị mới là người thưởng tiền cho e nè, em làm tốt lắm, cảm ơn em”
Cô dắt tay chồng bước đi, để lại sau lưng là bom rơi đạn nổ, như thể vừa có một cuộc chiến khốc liệt vừa diễn ra để lại chiến trường đầy máu và nước mắt. Đêm đó, cô đã khiến chồng nộp hết những gì đang có với sức công phá hơn B52.
Đúng rồi, khoẻ rồi mà, lao động thôi
P/S: Dù ở bối cảnh nào cũng phải mỉm cười bước đi, manh động là không được đâu á?
Ai đồng ý?
Có bạn nào có ý kiến gì?
Bạn có bài học gì không?
Bạn muốn tag ai đó và chia sẻ về tường đọc lại không!
Vui vẻ nhé!
Vera Hà Anh.
Chia sẻ: